CJM112, một kháng thể đơn dòng kháng ưu thế IL-17A có hiệu quả trong bệnh vảy nến, không làm giảm đáng kể các tổn thương viêm ở bệnh nhân bị mụn trứng cá từ trung bình đến nặng, theo dữ liệu từ một nghiên cứu mù đôi, ngẫu nhiên, có đối chứng giả dược được công bố trên Tạp chí Điều trị Da liễu.
Các nhà điều tra đã chỉ định ngẫu nhiên các bệnh nhân từ 18 đến 45 tuổi bị mụn trứng cá từ trung bình đến nặng đã thất bại với các liệu pháp điều trị toàn thân khác thành 3 nhóm điều trị: CJM112 300 mg, 75 mg hoặc giả dược tiêm dưới da với 3 liều cách nhau 4 tuần. Giai đoạn điều trị thứ 2 bắt đầu vào tuần thứ 12, tại thời điểm đó, bệnh nhân dùng giả dược được chỉ định lại ngẫu nhiên để nhận CJM112 liều 300 mg hoặc 75 mg hàng tháng từ tuần 12 đến tuần 24 và bệnh nhân dùng CJM112 300 hoặc 75 mg trong giai đoạn điều trị 1 vẫn tiếp tục sử dụng.
Tất cả các bệnh nhân đã hoàn thành quá trình theo dõi an toàn trong 13 tuần sau liều cuối cùng. Điểm tới hạn chính là để xác định xem CJM112 có tốt hơn đáng kể (được xác định là giảm ít nhất 30%) so với giả dược trong việc giảm tổng số tổn thương viêm trên mặt vào tuần thứ 12 hay không. Các nhà điều tra đã sử dụng mô hình Bayesian để đo lặp lại để phân tích số lượng tổn thương viêm được chuyển đổi log.
Có 52 bệnh nhân được đưa vào nghiên cứu: 21 người được chỉ định ngẫu nhiên dùng CJM112 300 mg, 13 người dùng CJM112 75 mg và 18 người dùng giả dược. Tuổi trung bình là 24,3 tuổi và 35% là nam giới. Có 42 bệnh nhân tiếp tục giai đoạn điều trị thứ 2 (17 ở CJM112 300 mg, 10 ở CJM112 75 mg và 6 ở nhóm giả dược).
11 bệnh nhân vào thẳng thời gian theo dõi. Dựa trên kết quả từ một phân tích tạm thời, nghiên cứu đã bị chấm dứt sớm do không có hiệu quả. Tại thời điểm phân tích tạm thời, 14 bệnh nhân trong nhóm CJM112 300 mg, 3 bệnh nhân trong nhóm CJM112 75 mg, 5 bệnh nhân trong nhóm giả dược/CJM112 300 mg và 4 bệnh nhân trong nhóm giả dược/CJM112 75 mg đã hoàn thành tuần 24.
Mặc dù có sự giảm tổng số tổn thương viêm ở tất cả các nhóm vào tuần thứ 12, nhưng không quan sát thấy sự khác biệt đáng kể giữa các nhóm. Chỉ số chất lượng cuộc sống (DLQI) được cải thiện ở tất cả các nhóm cũng như không có sự khác biệt giữa CJM112 và giả dược.
Nhìn chung, 71,2% bệnh nhân gặp ít nhất 1 tác dụng phụ trong giai đoạn điều trị thứ 1 và không có tác dụng phụ nghiêm trọng nào. Tỷ lệ tác dụng phụ cao hơn ở các nhóm CJM112 gộp so với giả dược, nhưng không có mối liên quan giữa liều lượng và đáp ứng. Nhiễm trùng là tác dụng phụ phổ biến nhất ở những bệnh nhân được điều trị bằng CJM112, trong đó viêm mũi họng, nhiễm trùng đường hô hấp trên và nhiễm trùng đường tiết niệu được báo cáo thường xuyên nhất.
Nghiên cứu bị giới hạn bởi kích thước mẫu nhỏ và kết thúc sớm. Các nhà nghiên cứu lưu ý rằng nghiên cứu khác dữ liệu chỉ ra rằng liệu pháp chống IL-17A có thể có hiệu quả đối với kiểu hình mụn trứng cá bị viêm nhiều hơn. Các tác giả nghiên cứu viết “Các nghiên cứu lâm sàng sâu hơn nên được thực hiện để phân định vai trò cơ bản của IL-17A trong việc thúc đẩy tình trạng viêm ở mụn trứng cá, dẫn đến khả năng ứng dụng lâm sàng của các chất chống IL-17 trong điều trị chứng rối loạn da này.”