Theo một nghiên cứu được công bố trên Dermatologic Therapy, nhiều bệnh nhân mắc bệnh chàm ở tay thường bị stress nặng, cho thấy việc kiểm soát stress nên được đưa vào việc kiểm soát bệnh chàm.
Các nhà nghiên cứu Ấn Độ đã đưa 62 bệnh nhân mắc bệnh chàm ở tay vào nghiên cứu, để điều tra các yếu tố bệnh lý lâm sàng liên quan đến bệnh. Các bệnh nhân đều từ một khoa ngoại trú tại một trung tâm chăm sóc cấp ba duy nhất. Tất cả được thực hiện Patch test và mức độ stress được kiểm tra bằng Thang đo cảm nhận căng thẳng (PSS-Perceived Stress Scale).
Chàm bàn tay chủ yếu do viêm da tiếp xúc dị ứng ở khoảng 59,7% bệnh nhân (n = 37). Kết quả Patch test dương tính ở 66,1% (n = 41) bệnh nhân. Ở bệnh nhân viêm da cơ địa, số dị nguyên trung bình có kết quả xét nghiệm miếng dán dương tính là 1,68 ± 1,73 so với 2,33 ± 1,79 ở bệnh nhân không bị viêm da dị ứng.
Bên cạnh đó, các nhà khoa học quan sát thấy có sự khác biệt theo giới tính về các chất gây dị ứng phổ biến, với Kali dicromate (K2Cr207) ở nam giới và với chất tạo mùi hương ở nữ.
Mức độ căng thẳng đáng kể được báo cáo ở 67,7% bệnh nhân, theo câu trả lời trên bảng câu hỏi PSS, với 51,6% báo cáo mức độ stress nặng và 16,1% báo cáo mức độ stress rất nặng. Tỷ lệ bệnh nhân tăng điểm stress cao hơn ở nam giới (59,5%) so với nữ giới (40,5%). Không có mối liên quan đáng kể nào được tìm thấy trong các kiểu hình thái và các căn nguyên đã được xác định.
Một hạn chế của nghiên cứu này là thiếu phân tích nguyên nhân để xác định xem stress có làm tăng bùng phát bệnh chàm hay chỉ đơn giản là kết quả của bệnh.
Các nhà điều tra kết luận rằng họ “khuyến nghị nên áp dụng biện pháp quản lý stress như một phần của phương pháp điều trị ở những bệnh nhân bị chàm bàn tay.”